CÁO VÀ MÈO
(Thái Hà phỏng theo truyện của Vân Anh)
Trong khu rừng nọ có một con Cáo và một con Mèo sinh sống. Mèo vốn tính hiền lành còn Cáo thì luôn tự cao, tự đại cho mình người thông minh và tài giỏi hơn người.
Một bữa sáng đẹp trời, Mèo con ra khỏi nhà di dạo và gặp Cáo. Nghĩ Cáo là người biết điều, từng trải, ai ai cũng kính nể nên Mèo thân mật bắt chuyện:
- Xin chào anh Cáo. Anh vẫn khỏe chứ?
Nghe Mèo chào, Cáo không những không trả lời mà còn nhìn Mèo từ dầu tới chân với ánh mắt khinh khỉnh. Cuối cùng Cáo mới lên giọng hách dịch:
- Ồ, cái đồ ngốc kia! Mi không xứng đáng được hỏi thăm sức khỏe của ta. Thử nói xem, mi có được những tài nghệ gì nào?
Trước lời lẽ khinh miệt của Cáo, Mèo vẫn khiêm tốn đáp:
- Tôi chỉ có một tài duy nhất thôi anh Cáo ạ!
Cáo liền hỏi dồn:
- Tài gì? Tài gì nào?
Mèo thủng thẳng đáp:
- Đó là tài khi bị Chó đuổi tới bên, tôi có thể nhảy phắt lên cây: khiến chúng không thể bắt tôi được!
Cáo cười vang, bĩu môi, vênh vênh cái mặt kiêu ngạo nói:
- Tưởng gì, chỉ có thế thôi à? Ta đây thông thạo trăm thuật khác nhau và còn có cả một túi đầy mưu trí. Mi làm ta thấy thương hại quá. Hãy theo ta, ta sẽ dạy cho mi cách thoát thân khỏi lũ chó!
-Vừa lúc ấy, một người thợ săn cùng đàn chó đi tới. Mèo nhanh chân nhảy tót lên cây và rối rít kêu Cáo mở cái túi mưu trí của nó ra. Nhưng Cáo cứ loay hoay, loay hoay mãi chưa biết túi mưu trí để ở chỗ nào. Thế là Cáo liền bị lũ chó săn túm chặt lấy.
Ngồi an toàn trên ngọn cây, Mèo nói vọng xuống:
- Này anh Cáo ơi, anh nói anh có trăm mưu trí mà bây giờ lại như gà mắc tóc thế. Giá mà anh chỉ có một cái tài leo cây như tôi thì đâu đến nỗi mất mạng phải không
Lúc này Cáo mới thấy ân hận nhưng còn biết kêu ai! Mặc cho Mèo nói gì thì nói, Cáo chỉ còn mỗi một việc là im lặng chờ ai đó tới giúp!