ĐI ĐẾN NƠI VỀ ĐẾN CHỐN
(Đỗ Thị Xuân)
Ếch mẹ dặn ếch con:
- Con đi học phải đi đến nơi, về đến chốn. Đừng mải chơi, ham mồi, la cà ở dọc đường mà có khi gặp nguy hiểm con nhé!
Ếch con vâng vâng, dạ dạ cắp sách tới trường.
Lớp học của ếch con ở dưới một khóm khoai nước bên bờ ao rất mát, rất kín đáo. Có tiếng động thì cả cô giáo ếch cùng học trò ếch chỉ việc nép mình vào dưới lá khoai hoặc cùng lắm thì nhảy tùm xuống ao là yên trí!
Từ hang ếch ở tới lớp ếch học phải qua một khu vườn trồng rau. Thôi thì đủ các loại rau. Nào là rau muống, rau lang, rau ngót, rau mùi, tía tô, húng láng... Lại có cả một cây ớt bốn mùa lúc nào cũng có quả chín đỏ ối nữa.
Ếch con đi qua vườn, nhớ lời mẹ dặn, định bụng không la cà đứng lại chơi. Nhưng vừa nhảy tới thì một đàn châu chấu ở đâu bay ra tứ phía, con nào con nấy béo vàng. Một con châu chấu bay qua tạt trúng mồm ếch con. Ếch con đớp vội, nuốt chửng. Nhảy một cái nữa thì... một đàn châu chấu khác lại bay lên. Lại một con khác bay vừa tầm miệng. Ếch con lại đớp lấy. Sao mà lắm châu chấu đến thế! Bỏ đi thì tiếc quá! Thế là ếch con quên lời mẹ dặn, ở lại rình bắt châu chấu ăn cho kỳ sướng miệng! Khi đã no bụng, nhớ lời mẹ nhưng đã quá giờ học. Ếch con không dám tới lớp mà cũng không dám trở về nhà! Thế thì phải tìm cái gì chơi cho qua buổi chứ. Ếch con ngắt một lá tía tô quàng vào cổ làm khăn, rồi bứt hai trái ớt chín làm đôi giày đỏ để đi cho đẹp. Cạnh đó có đống rơm nát, nấm mọc xòe ra như những chiếc dù. Ếch con nhìn thấy reo lên:
- A, a! Thêm vào một chiếc dù cho đủ bộ
Ếch con chọn một cái nấm thật to làm dù rồi lê đôi giày ớt, đi từ gốc rau này qua gốc rau khác. Vừa đi, ếch con vừa hát:
- "Ếch ộp. ếch ộp! Ộp...ộp..."
Mải chơi không đề phòng, ếch con vô tình đớp ngay vào một con châu chấu là mồi câu của một cậu bé. Ếch con hoảng sợ giãy giụa, nhưng càng giãy, lưỡi câu càng cắm sâu vào hàm!
Cậu bé gỡ ếch con cho vào giỏ. Ếch con hốt hoảng tìm lối thoát thân, nhưng thoát làm sao được! May quá, lúc trở về, cậu bé vô ý đánh rơi cái giỏ, lạt buộc miệng hom bung ra. Ếch con thừa dịp chui ra, nhảy phăng vào một bụi chuối và vừa gặp ếch mẹ đi tìm. Ếch con ân hận, ôm ếch mẹ mà khóc: "Hù hu hu... ếch ộp. Ếch ộp, ộp...ộp..." Từ đó, ếch con luôn nhớ lời mẹ dặn, đi đến nơi, về đến chốn, không bao giờ la cà như trước nữa.
Từ đó, ếch con luôn nhớ lời mẹ dặn, đi đến nơi, về đến chốn, không bao giờ la cà như trước nứa.